Trong hành trình đến với hương thơm, tôi có đôi lần ngu ngơ chạm vào hương trong vô thức, nhưng những kí ức đó cứ mãi đọng lại trong tôi cho đến tận bây giờ.
Đó là lần đầu tiên được ngửi mùi “thuốc bắc” má nấu. Tôi bẩm sinh đã có làn da khô và cơ thể lúc nào cũng nóng, Má tôi nói có thể do gan của tôi yếu. Nên má rất hạn chế cho tôi uống thuốc tây. Thay vào đó, má tìm đến các thầy thuốc đông y. Những đứa trẻ nhỏ thường rất sợ mùi “thuốc bắc”, riêng tôi lại thấy thơm ngon lạ. Tôi không biết diễn tả cái cảm giác đó là gì. Nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi cảm nhận cái mùi vị ấy như mới hôm qua, cái ngày mà tôi bưng chén thuốc bắc uống một hơi. Má tôi khi ấy đã rất ngạc nhiên.
Lần thứ hai ấn tượng với mùi hương là lọ nước hoa mà tôi không nhớ tên. Một người anh từ nước ngoài về đã tặng cho tôi. Năm ấy tôi đã hơn hai mươi tuổi, vậy mà nhà quê giữ lắm, không biết nước hoa dùng để làm gì. Tôi xịt thử vào không gian, ngửi thấy mùi thanh mát của cam chanh, và mùi ngọt thanh của các loại hoa quả, quá mê mùi thơm của nó, vậy là tôi quyết định mang trộn vào dầu gội. Tự hí hửng rằng, nó chắc sẽ giúp tóc mình thơm hơn. Nhưng tôi đã thất vọng tràn trề. Bởi sau khi gội đầu xong, tôi chỉ ngửi thấy mùi của chai dầu gội. Mãi vài năm sau đó, tôi mới biết ra, thế giới chưa có ai mang nước hoa trộn với dầu gội như tôi cả. Chưa kể nước hoa có cồn dễ bay hơi và sẽ làm khô tóc.
Mãi đến năm 2011, trong một chuyến đi công tác ở Pháp, tôi mới bắt đầu chính thức biết cách “dùng nước hoa” và hiểu được giá trị của nó. Tôi sẽ kể bạn nghe chi tiết về việc nước hoa đã tác động đến công việc và cuộc sống của tôi khi ấy thế nào ở một câu chuyện khác. Trong câu chuyện này, tôi chỉ muốn hồi tưởng lại những lần ngu ngơ ấy, tôi đã vô tình chạm vào hương trong vô thức, nhưng đã để lại trong tôi những kí ức thật đẹp. Như cách người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không gợi tưởng, không phân tích, chỉ là một cái khẽ chạm mang nhiều cảm xúc.