Tôi từ bé đã có một khả năng “tha thứ bẩm sinh”, vậy nên tôi chẳng bao giờ giận ai được lâu. Nhưng tôi lại rất khó để tha thứ cho chính mình. Điều này đã hành hạ tôi trong suốt nhiều năm. Mỗi khi làm sai, hay làm gì chưa vừa ý, tôi luôn bị dằn vặt rất lâu, cảm giác như không ai trên cõi đời này yếu kém và thất bại như mình. Điều này cũng ảnh hưởng nhiều đến thời gian tập trung của tôi cho những vấn đề quan trọng hơn. Tôi quyết định tìm cho mình một giải pháp “chữa lành” hiệu quả. Đó là, mỗi khi không vui, mỗi khi cảm thấy “bị cuộc đời quay lưng”, tôi chọn lên một tuyến xe buýt, che khẩu trang để không ai phát hiện mình đang khóc, rồi cứ vậy thả cho cảm xúc của mình trôi đi. Sau đó, tôi nạp vào mình một nguồn năng lượng mới, bằng cách ngắm đường, ngắm những hoàn cảnh của mỗi người bước lên xe buýt, ngắm những hoàn cảnh cơ nhỡ đâu đó, tôi đã tự an ủi rằng, bản thân mình vẫn đang rất hạnh phúc, bản thân mình đang may mắn hơn biết bao nhiêu người nơi đó, một chút sai sót thì có xá gì… Và tôi đã phải dùng cách này để “tự chữa lành” không biết bao nhiêu lần trong suốt hành trình của mình.
Cho đến một hôm, tôi nhận ra một việc quan trọng. Việc tôi cảm thấy hạnh phúc hơn biết bao người có thật sự là một sự chữa lành? Hay đó chỉ là một sự tự hãnh? Hay tôi đang vay mượn cảm xúc? Có phải tôi đang xoa dịu mình bằng nỗi đau của người khác? Tôi bắt đầu thay đổi cách hành xử, tôi không lang thang tìm kiếm sự xoa dịu như trước đây nữa. Mặc dù tôi vẫn chọn cách ra ngoài, lang thang đây đó mỗi lúc không vui, nhưng chỉ là một hành động không có mục đích. Rồi nếu vô tình gặp một vài hoàn cảnh, một vài người đâu đó trên đường. Tôi tiếp nhận họ như một cơ duyên mới, với những bài học và những trải nghiệm mới. Hoặc cũng có khi chẳng tiếp nhận gì cả, một cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt vẫn có thể giúp tôi vơi đi phần nào những khó chịu trong lòng. Tôi để cho tâm mình trở về không trước khi nhận lại các vấn đề đang diễn ra với mình, khi đó tôi đã dễ dàng tìm ra giải pháp hơn. Không cố ý áp đặt và không tự huyễn hoặc rằng mình hạnh phúc hơn bao người. Tôi tin, ai cũng có thể đang đau khổ hoặc đang hạnh phúc, dù ở bất kì hoàn cảnh nào, chỉ cần không dựa vào bất kì điều kiện nào để hạnh phúc. Tôi để cho hạnh phúc tự phát ngôn theo cách mà tôi cảm nhận được.